Mọi người vẫn còn nhớ đến những ký ức về ngày định mệnh đó.
Dù có muốn quên cũng không quên được.
Càng là những điều đau buồn càng không thể quên.
Không ngờ là những chuyện như giúp đỡ và khiến người khác hạnh phúc lại bị niêm phong trong sâu thẳm trái tim tôi.
Vì vậy, tôi luôn tự nhủ rằng không được quên những gì tôi nên biết ơn.
Ngày mai, 11 tháng 3 là tròn 12 năm kể từ trận động đất lớn ở phía Đông Nhật Bản.
Vậy mà đã 12 năm rồi.
Tôi vẫn còn nhớ rõ lúc đó mình đang ở đâu.
Tôi không thể quên nó.
Trong văn phòng của chính trị gia Nagatacho ở tầng 12.
Tất nhiên là thang máy không di chuyển nên tôi đã đi bộ xuống.
Lúc đó cậu tài xế trẻ đã leo lên đón tôi.
Nhờ có nhân viên đó, tôi đã có thể ra khỏi tòa nhà và lái xe trở lại Ginza.
Không biết cậu nhân viên trẻ đó hiện đang làm việc ở đâu?
Gần đây tôi không nhớ về anh ấy nữa.
trước ngày định mệnh đó tôi đã làm gì nhỉ?
Ngày 10 tháng 3 là thứ Năm.
Tôi nghĩ là mình vẫn làm việc ở văn phòng Ginza như thường lệ.
Nhưng cụ thể thì tôi không nhớ gì.
Một cuộc sống bình thường hàng ngày đột nhiên bị tấn công và bị phá vỡ.
Kể từ ngày đó,mỗi ngày tôi điều sống và chiến đấu để chống lại trận đại địa chấn tiếp theo.
Công cuộc chuẩn bị để đánh chặn là mãi mãi không thể kết thúc.
Tôi vẫn đang sợ hãi mỗi ngày.
Cho dù hôm nay là ngày cuối cùng trong đời , tôi vẫn muốn cố gắng sống mình với tư cách là một thành viên của Koyama cho đến phút cuối cùng.
Tôi chưa bao giờ đánh mất ý chí mạnh mẽ đó.