Hôm nay tôi đã làm việc ở nhà cả ngày.
Chỉ riêng hôm nay, thôi đã có chín cuộc họp online qua zoom
Bổng nhiên tôi nhớ những ngày ngồi trên tàu cao tốc và máy bay đi khắp đất nước để họp hội đồng quản trị.
Trên đường về, tôi sẽ thưởng thức một ít rượu địa phương và say đến hôm sau.
Tuy vậy tôi vẫn lấy muộc cuốn sách mới để đọc.
Ngoài ra, tôi đã hoạch định một kế hoạch về một bộ phim khoa học viễn tưởng thần bí.
Tất nhiên, đó chỉ là trò chơi của một người nghiệp dư nên sẽ không được thực hiện.
Lấy bối cảnh thành phố nơi cơ sở tiếp theo sẽ được xây dựng, nhân viên mới sẽ là nhân vật chính.
Sẽ là một câu chuyện về thảm họa, thiên tai, chiến tranh, âm mưu chính trị, gián điệp, phiêu lưu, chứ không phải một câu chuyện tình yêu.
Sự chìm đắm Nhật Bản của Sakyo Komatsu, cách viết ngắn gọn của Shinichi Hoshi và sự điên rồ của Yasutaka Tsutsui sẽ được thêm vào câu chuyện.
Chỉ nghĩ đến ý tưởng của những cảnh quay chứ không định thực hiện cũng khiến tôi cảm thấy thú vị.
May là mọi suy nghĩ đều bốc hơi cùng rượu, sau cùng tôi đã chẳng còn nhớ gì nữa.
Những câu chuyện vinh quang của quá khứ đến đây thôi.
Hiện giờ tôi đang uống 7 loại trà thảo dược theo thứ tự giống như đang đưỡng lão trong phòng trà,
Tôi chán vì rảnh nên đã tự mình nấu cơm.
Tôi vừa nhận được gạo từ thị trấn nơi đặt cơ sở gửi tặng.
Gạo mới sản xuất năm ngoái vẫn còn.
Nấu ăn bằng nước của địa phương là ngon nhất, nhưng tôi đang dùng nước máy ở Tokyo.
Bây giờ tôi phải ăn nó ngay trước khi gạo mới của năm nay được gửi đến, vì vậy tôi đã ăn tận 300g
Rửa sạch bằng nước nóng sau đó đun sôi.
Tôi không thích ngâm nó trong nước qua đêm cho nên đã nấu luôn.
Cho nhiều nước để cơm mềm hơn.
Thật ra thì nên ninh thành cháo sẽ an toàn hơn vì không bị nghẹn.
Tự nấu rồi ăn một mình, nếu lỡ bị nghẹn dẫn đến bị viêm phổi thì đó không phải là chuyện đáng cười.
Tôi đã ăn bằng cách chan nước trà vào cơm.
Tôi muốn bỏ thói quen ăn sớm nhưng không hiểu sao vẫn không sửa được tính nóng nảy của mình.
Trong các cuộc họp và bữa tiệc tôi thường vô ý mà nhấc đũa.
Trong khi nói chuyện hay gọi điện thoại tôi cũng thường xem TV một cách vô thức.
Khi còn nhỏ tôi thường bị mẹ la.
Dạo gần đây, tôi cảm thấy mình ngày càng trở nên hấp tấp hơn trong việc ăn uống.
Mặc dù tôi có rất nhiều thời gian.
Trong các bữa ăn tối và các cuộc họp, bất kể có bao nhiêu người, tôi luôn ăn xong trước.
Tuy nhiên đây không phải là thứ để tự hào.
Không phải là tôi không thích vo gạo.
Tôi vẫn nhớ hình ảnh mẹ tôi vo gạo mỗi ngày khi tôi còn nhỏ.
Bà đã sử dụng cùng một cái ray suốt đời kể từ khi tôi kết hôn.
Tôi đã nói với mẹ rằng nó đã trở nên móp méo và kim loại đã mòn, vì vậy nên mua một cái mới.
Sau đó mẹ tôi tuyên bố rằng bà sẽ tiếp tục sử dụng cái ray này cho đến hết đời cho đến khi nó thủng lỗ.
Nó giống như sự ương ngạnh của mẹ tôi khi làm nội trợ.
Tôi nhớ rất rõ cảnh đó.
Thật ra thì tôi không thích nấu ăn đến vậy, nhưng những điều như vậy tôi đặc biệt để ý.
Là một bà nội trợ toàn thời gian, khác với sự câu nệ của các nhân viên về công cụ.
Phải chăng đó là sự bướng bỉnh của một nữ sinh sau tốt nghiệp đại học không được phép đi làm bên ngoài mà phải làm nội trợ?
Mẹ tôi đã kết hôn với một bố tôi là sinh viên y khoa khi còn đi học, có ô tô riêng,và có người giúp việc từ lúc kết hôn. So với hiện tại thì đó là một thời đại với cuộc sống xa hoa cách xa trần thế.
Cuối cùng thì cái ray vẫn được để lại cho tôi.
Tôi đang sử dụng nồi cơm điện gia đình khi tôi sống với bố mẹ, giờ tôi đang nghĩ đến việc mua nồi cơm điện dành cho một mới.