Yurakucho và Hibiya là những khu phố phim ảnh.
Takarazuka ở Hibiya.
Và Kabukiza ở Ginza.
Về khoản đó thì tôi rất để tâm.
Tối qua, tôi đã đến Takarazuka để dự tiệc tri ân nhân viên.
Lâu rồi mới được tổ chức lại, tất nhiên là đã đầy ghế.
Số khách nam dường như đã tăng lên một chút.
Trang phục cũng trở nên giản dị hơn.
Nhìn chung, mọi thứ dường như có chút trẻ hóa.
Người bạn đồng hành của tôi đã nói rằng có thể là do tôi đã có tuổi rồi, tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận nó.
Lần đầu tiên tôi được đẫn đến Takarazuka là vào lúc tầm mười tuổi cùng với dì và mẹ.
Takarazuka không phải là nơi để hẹn hò.
Một người đàn ông thực thụ chắn chắn không thể cạnh tranh với một phụ nữ xinh đẹp diện đồ đàn ông.
Vào thời Trung cổ, chỉ có nam giới mới được phép biểu diễn trong các nhà hát của Shakespeare.
Việc đàn ông đóng vai phụ nữ là chuyện phổ biến trên toàn thế giới.
Tôi nghe nói rằng ở Thái Lan cũng có những vai nữ giống như trong Kabuki.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói về một đoàn kịch toàn nữ ở bất cứ đâu trên thế giới.
Hơn nữa, ngôi sao nổi tiếng thường là các diễn viên nam.
Còn nữ chính chỉ là bạn diễn.
Cả câu chuyện và cấu trúc của chương trình đã trở nên cố định.
Không một ai nghĩ đó là lối mòn.
Không xem xong bế mạc thì tôi không về.
Đó là giá trị đích thực của nhạc kịch Nhật Bản.
Về khía cạnh đó lại có điểm giống với phim masala của Ấn Độ
Dù sao thì bạn cũng có thể quên đi trần thế đau khổ và đắm mình trong thế giới hạnh phúc của tình yêu.
Chương trình rất thú vị với nhiều bài hát và vũ điệu.
Có lẽ công ty Hanagumi cũng là một nhân tố quan trọng.
Nếu như mỗi ngày bạn có thể xem Takarazuka rồi đi làm, bạn sẽ tràn đầy năng lượng.
Và cũng có thể bạn sẽ không còn muốn đi làm.