Lâu rồi tôi mới tham gia buổi chiếu thử tại một rạp chiếu phim ở Roppongi Hills.
Tôi đã từng sống tại một chung cư mới mở ở đó trong ba năm.
Giống như Disneyland, Roppongi Hills có mọi thứ.
Bảo tàng, câu lạc bộ thể thao, rạp chiếu phim, phòng khám, nhà hàng thư viện dành riêng cho thành viên.
Trong ba năm sống ở đây, tôi xem khoảng bảy bộ phim vào mỗi cuối tuần.
Hoàn toàn không hề bước chân ra khỏi tòa nhà.
Đó là một lâu đài rồng, một căn cứ văn hóa.
Sau đó tôi đã chuyển đến một căn hộ do Kengo Kuma thiết kế ở Ginza.
Bây giờ tôi đang hối hận sao lúc đó không cứ thế mà sống ở một trong hai căn nhà đó.
Tôi đã tham dự tất cả các buổi chiếu phim của tòa nhà trong suốt 3 năm.
Mặc dù tôi viết rằng đã tham dự tất cả nhưng không thể nói rằng đã thưởng thức tất cả.
Vì cũng có nhiều lúc khi xem tôi đã ngủ hơn nửa.
Nhưng dù ít hay nhiều thì tôi cũng đã xem qua chúng một cách cẩn thận.
Kể từ dạo đó, bất kể là bộ phim nào chỉ cần xem khoảng 15 phút tôi có thể biết nó hay hay dở.
Điện ảnh là nghệ thuật tổng hợp.
Việc đánh giá một bộ phim dựa trên nhiều khía cạnh và tùy thuộc vào mỗi người,
Nhưng với tôi thì trước hết là thế quan điểm của bộ phim.
Mặt khác, cũng sẽ chú ý đến một số chi tiết nhỏ của bộ phim.
Cảm giác về thời đại.
Có cả hai khía cạnh về lịch sử và thời trang.
Bộ phim lần này nhắm đến đối tượng là trẻ em Mỹ.
Một phiên bản live-action của cuốn truyện tranh cá sấu Lyle.
Mang phong cách âm nhạc và hài kịch.
Tôi không biết tại sao nó không được dựng thành anime, trong bản live-action, một con cá sấu khổng lồ trở thành bạn của một cậu bé cô đơn.
Đó là một cậu bé cô đơn luôn thu mình vừa chuyển đến New York.
Đó là một con cá sấu biết hát.
Bạn có thể xem nó như một con gấu bông hoặc gấu Paddington.
Tuy nhiên, tôi thực sự không thể cảm nhận được sự cuốn hút của một con cá sấu giống như một đô vật chuyên nghiệp.
Phải chăng chủ đề của bộ phim là vấn nạn di dân ở Mỹ được truyền tải thông qua tác phẩm.
Cũng có thể xem nó như là một phiên bản làm lại của ET.
Cá sấu chính là người ngoài hành tinh.
Tình bạn, những cuộc vượt ngục và những cuộc phiêu lưu với người ngoài hành tinh.
Đã 20 năm tôi không có thời gian để tận hưởng một đêm ở Hills,lâu lắm rồi tôi mới có một đêm ở Roppongi.
Tôi nhớ sự sôi động của Hills vào 20 năm trước.
Cảm giác chỉ như mới ngày hôm qua.
Tôi không có suy nghĩa muốn quay lại làm tôi của ngày xưa,vì còn có những kí ức buồn.
Tôi luôn muốn gặp mình của tương lai.
Cố lên, Yasunari-kun
Chỉ cần chạy về phía trước mà không cần nhìn lại.
Chỉ nhìn về phía trước.