Không phải là câu chuyện về đêm mất ngủ.
Sáng nay tôi ngủ ngon lành đến 4 giờ sáng.
Thường thì tôi thức dậy vào khoảng 1 giờ sáng.
Sau đó kiểm tra email công việc và đọc báo trên internet.
Trong lúc đó tôi nghe tin tức đã được ghi lại.
Mọi công việc đều được thực hiện trên giường, nên dù có bị nhập viện bất cứ lúc nào thì cũng có thể tiếp tục công việc.
Bây giờ, trong khi tôi đang gõ nhật ký vào máy tính, tôi ngồi ở bàn làm việc.
Có thể là tôi đã thử nhiều loại trà thảo dược khác nhau nên đã có hiệu quả.
Chưa nói tới cà phê, đến trà cũng ngày càng uống ít đi nên có thể đang bị giảm hấp thụ caffein.
Dạo này tôi càng bận rộn hơn, nhưng cũng có những niềm vui và hạnh phúc.
Công việc ở văn phòng Ginza là ký các giấy tờ và tiếp khách.
Gặp gỡ, trao đổi với các nhân viên quản lý điều hành cấp cao thì hầu hết là qua Zoom.
Rất nhiều khách tới công ty là người có liên quan tới ngân hàng, nhưng họ nói tới các địa điểm được chọn xây kí túc xá nhân viên và việc xây dựng lại tòa nhà trụ sở Ginza hơn là các khoản vay.
Ngoài ra tôi cũng đang tiến hành gặp gỡ, chào hỏi với tất cả các đối tác kinh doanh.
Với những đối tác mới sau khi đấu thầu thì tôi đều đích thân gửi lời chào.
Số lượng người tham gia cuộc họp tiến độ công trình xây dựng cũng tăng lên khi các cuộc họp diễn ra qua Zoom.
Nếu nói dành nhiều thời gian hơn ở Ginza, ít thời gian di chuyển đi thì sẽ nhàn nhã hơn thì không phải, mà ngược lại tôi cảm thấy mình trở nên bận rộn hơn.
Nhưng việc ấy khiến tôi vui vì có thể gặp được rất nhiều người.
Với nhân viên cũng vậy, việc chào hỏi lần đầu tiên trong buổi đào tạo, buổi họp qua Zoom, trong lần đầu gặp cũng nhiều hơn.
Hôm qua, có một dịp hiếm hoi mà tôi đã tự đóng con dấu.
Sau đó, thành viên của hội những cậu chủ trẻ Ginza đã đến thăm công ty.
Là cửa hàng lâu đời chuyên bán các phụ kiện da như ví, hộp đựng danh thiếp hay hộp đựng con dấu, và có niềm tự hào về lịch sử 95 năm.
Tôi đã mua tất cả các sản phẩm họ mang tới, nghĩ rằng chúng sẽ thích hợp làm quà lưu niệm cho lễ tuyên dương các nhân viên làm việc lâu năm.
Đầu tiên là để tự mình thử sử dụng.
Tôi thích ví đựng danh thiếp và hộp đựng con dấu.
Bây giờ là thời đại mà mọi người chuyển sang thẻ My Number, nhưng tôi nghĩ rằng con dấu sẽ trở nên giống với sự tồn tại của Inrou ( hộp đựng đồ nhỏ hay dùng để đựng con dấu, thuốc…, đeo trên thắt lưng nam giới).
Nó là một con dấu đã cho tôi nhiều khoản nợ.
Tôi cảm thấy như ý của các vị thần rằng hãy chuẩn bị hộp nhỏ đựng đồ đẹp, tuyệt vời.
Có lẽ vì tôi đang già đi nên tôi hay nghĩ rằng những gặp gỡ ngẫu nhiên như thế có cơ duyên nào đó.
Những ngày tháng giống như có cơn bão thổi qua vẫn tiếp tục.
Nhưng có lẽ trái tim tôi không như vậy.
Có lẽ là đang tận hưởng chuyến đi hiện tại trong cơn sóng dữ.
Tối qua, sau 10 năm, tôi đến buổi tập huấn gia hạn giấy phép lái tàu hạng 1 và gia hạn giấy phép của mình.
Không có tai nạn trong 10 năm.
Đương nhiên rồi, vì tôi đã không đi tàu trong 10 năm.
Ô tô cũng vậy, đã hơn 10 năm tôi không lái.
Nhưng mà tôi không muốn trả lại bằng lái.
Ngay cả khi nó đang được cất giữ bởi nhân viên của tôi.
Tôi đang nghĩ về những thứ như thế. Vào buổi sáng sau một đêm ngon giấc.
Cứ như vậy, buổi sáng của ngày lễ bắt đầu.
Kết quả trên máy đo nồng độ Oxi trong máu 99・99・99
Nhiệt độ cơ thể 36,5 Đường trong máu 144
Bánh mì bít tết của khách sạn rất ngon Đại diện Koyama Yasunari