Nhật ký Koyama Ginza 4/2 Quản lý điều hành là nghệ thuật rút kiếm ( Iaijutsu)

Nhật ký Koyama Ginza 4/2 Quản lý điều hành là nghệ thuật rút kiếm ( Iaijutsu)

Thủ tướng hiện tại đã tự nói rằng ông ấy là người biết lắng nghe.
Tôi không hay lắng nghe người khác lắm.
Khi đọc văn bản cần phê duyệt hay văn bản xin chỉ thị qua mail, tôi chưa từng do dự, phân vân khi trả lời.
Ngay lập tức, ngay tại chỗ, đưa ra kết luận và hướng dẫn rõ ràng.
Nếu nội dung không rõ ràng hoặc nếu cần sự ứng phó linh hoạt ngay tại nơi làm việc trực tiếp thì tôi sẽ trả lời rằng tôi sẽ giao phó cho bạn.
Tôi nói rằng tôi tin tưởng vào phán đoán của người phụ trách và tôi sẽ chịu trách nhiệm, vì vậy hãy yên tâm đưa ra quyết định và thực hiện nó.
Đó cũng là đào tạo những người quản lý trên chiến trường.
Đào tạo thực tiễn.
Có phải do có kinh nghiệm lâu năm, do trực giác tốt, hay do nóng tính.
Tôi chưa từng nói cần có thời gian để suy nghĩ, cân nhắc kỹ lưỡng hay là tôi đang phân vân.
Khi đối phương chưa nói xong, tôi đã nói có phải nó là thế này không, thế thì hãy làm như thế này đi.
Tôi thường trả lời theo kiểu một chiều như vậy.
Tôi không chịu được việc các nhân viên cấp cao vừa nhìn sắc mặt của tôi vừa biện minh.
Bực mình.
Những báo cáo mà chỉ cần báo cáo qua điện thoại hay mail là đủ, thế mà lại nói là gấp rút tới chỗ tôi để gặp trực tiếp và báo cáo.
Điều đó chẳng qua là bỏ bê không nghĩ những việc cần phải nghĩ, bỏ bê những điều cần phải làm, không trao đổi, báo cáo những việc cần thiết, vậy mà lại cất công tới trụ sở Ginza để trình bày, rồi để thể hiện như là đang thành thực, nghiêm túc với công việc.
Suy nghĩ đơn giản, dễ dãi rằng làm như vậy thì tôi sẽ tha thứ.
Viện dưỡng lão cũng giống bệnh viện cấp cứu.
Người phụ trách không thể rời khỏi viện khi không cần thiết.
Bố tôi- giám đốc của một bệnh viện cấp cứu, hiếm khi rời khỏi bệnh viện.
Khi được mời tham gia câu lạc bộ Rotary, ông đã từ chối, nói rằng không có thời gian ra khỏi bệnh viện.
Vì vậy tôi đã tham gia.
Những người muốn cất công tới tận nơi để báo cáo là những người quản lý điều hành chỉ ngồi bàn giấy.
Những nhân viên quản lý điều hành như này là những người không mấy khi đến nơi làm việc trực tiếp.
Chỉ ngồi bàn giấy ở khu vực trụ sở chính tách biệt nằm trong viện dưỡng lão.
Giấy tờ giao cho người khác, báo cáo thông tin lên cấp trên, quyết toán đưa xuống cấp dưới.
Lẩn tránh dễ dàng khỏi vị trí của người có liên quan, người chịu trách nhiệm.
Khi hỏi một nhân viên quản lý điều hành như vậy rằng nếu là bạn thì bạn sẽ làm gì, thì lại chỉ im lặng, chẳng nói gì cả.
Một tư thế rằng chỉ cần lắng nghe những suy nghĩ của tôi trước rồi đợi nhận chỉ thị là được.
Vì bình thường không suy nghĩ nghiêm túc, không có suy nghĩ của riêng mình.
Họ chỉ muốn đợi mệnh lệnh của tôi, trốn tránh trách nhiệm của mình.
Tổ chức càng lớn, càng lên vị trí cao thì càng vô trách nhiệm.
Dù chịu khó nhìn sắc mặt tôi, thì cũng không chịu nhìn nơi làm việc trực tiếp.
Vì vậy tôi đã nói là nơi làm việc trực tiếp quan trọng nhất.
Gửi tới toàn thể nhân viên.
Đừng rời khỏi nơi làm việc trực tiếp trong tình hình dịch Covid hiện nay.
Khi nghe thấy tiếng gọi, mắt, tai, trái tim, tâm hồn của tôi bay về phía các bạn.
Mặc dù không phải là linh hồn.

Kết quả trên máy đo nồng độ Oxi trong máu 97・98・98
Nhiệt độ cơ thể 36,6 Đường huyết 155
Rối loạn cảm xúc Đại diện Koyama Yasunari