Một trung tâm thương mại trải qua nửa thế kỷ ở Shibuya đã đóng cửa ngày hôm qua.
Nó sẽ được xây dựng lại, và bốn năm sau sẽ trở thành một khu phức hợp như Roppongi Hills.
Có cả khách sạn cao cấp.
Đây là xu hướng phát triển đô thị gần đây.
Chắc là ngày cuối cùng có đông người tới lắm.
Khu phức hợp văn hóa Bunkamura bên cạnh cũng đóng cửa gần hết.
Trước khi có dịch Covid, tôi thường đến đây mỗi tháng một lần.
Đường phố Shibuya nhiều người trẻ tuổi khiến tôi sợ và không thể đi dạo.
Tôi gọi taxi, đi thẳng đến trung tâm thương mại rồi về luôn.
Rạp chiếu phim, bảo tàng mỹ thuật, thỉnh thoảng là nhà hát, và sau cùng là mua khoảng 30 cuốn sách mới xuất bản ở hiệu sách trên tầng 6 trung tâm thương mại.
Lúc về mà không có taxi thì không về nổi.
Nếu mất một căn cứ như vậy, thì sẽ mất cơ hội đến Shibuya một thời gian.
Thời còn trẻ, nhà hàng hay quán bar là căn cứ của tôi.
Cuối cùng, rạp chiếu phim, bảo tàng mỹ thuật trở thành căn cứ, trung tâm thương mại hay thư viện sẽ trở thành nơi lui tới của người cao tuổi.
Có vẻ cơ hội đến Shibuya sẽ giảm đi.
Một trung tâm thương mại lớn ở Ikebukuro cũng đóng cửa và sẽ trở thành cửa hàng bán đồ điện tử lớn.
Có vẻ quận trưởng đã phản đối vì cho rằng không phù hợp với một quận mang tính văn hóa.
Có ít người cao tuổi trong các cửa hàng bán đồ điện tử.
Tôi nghĩ có nhiều cặp vợ chồng trẻ.
Họ muốn tập hợp những người trẻ đúng không?
Chắc họ không muốn chỉ toàn là người cao tuổi.
Giới trẻ tụ tập ở đâu nhỉ?
Trong xã hội Internet, chính giới trẻ cũng không quá chú trọng vào khu vực thành thị.
Cơ hội cho khu vực địa phương.
Phát triển, tái tạo lại các vùng địa phương sẽ bắt đầu từ bây giờ.
Kết quả trên máy đo nồng độ Oxi trong máu 99・98・99
Nhiệt độ cơ thể 36,3 Đường huyết 115
Con phố trong ký ức Đại diện Koyama Yasunari