Kể từ khi còn nhỏ tôi đã có làn da trắng và dễ bị cháy nắng.
Từ thời tiểu học tôi đã không muốn ra sân trường, vì vậy luôn trốn trong thư viện và đọc sách.
Căn phòng cô đơn, tối tăm được bao quanh bởi những cuốn sách là căn phòng bí mật của trường phép thuật.
Mỗi một cuốn sách giáo khoa là ma thuật mà tôi chưa biết.
Những cuốn dày cộm cũ kỹ và những cuốn từ điển là những thông điệp truyền miệng thần kỳ, thông qua những cuốn kinh thánh.
Chúng được xếp trên tường, gáy sách là một rừng yêu tinh.
Ánh nắng chói chang là sứ giả của quỷ, và ngay cả bây giờ tôi cũng không chịu được.
Nó kiến tôi toàn thân mẩn đỏ và ngứa ngáy.
Tôi thích nghĩ mình là sứ giả từ mặt trăng hoặc là hậu duệ của các nàng tiên.
Một số thực phẩm cũng khiến tôi bị ngứa.
Tôm, cua, sò điệp, mực, bạch tuộc.
Một chứng dị ứng thực phẩm điển hình.
Dù cho mẹ tôi cho nó vào nước dùng, tôi cũng có thể cảm nhận được bằng lưỡi.
Tôi không thích ẩm thực Thượng Hải cao cấp với rất nhiều cua tôm.
Tôi đã nghĩ rằng khi tôi lớn lên, tôi sẽ đến bệnh viện và được điều trị bằng thuốc giảm mẫn cảm, nhưng bố tôi đã nói rằn dù tôi có ăn được cua đi chăng nữa thì cũng chẳng ai trong nhà trở nên vui vẻ cả.
Nói cách khác, phần của các thành viên khác sẽ bị ít đi nên tốt hơn là nên giữ nguyên như vậy.
Về phương diện này, ông là một người cha nhẫn tâm hay vì ông rất quan tâm đến các thành viên khác trong gia đình?
Trong đám cưới, tôi luôn nhường đĩa tôm cho người bên cạnh.
Thiên Hoàng Showa đã nói rằng không ăn cá nóc.
Ngay cả thiên hoàng cũng nói rằng sẽ không sao nếu có thứ mà ông ấy không ăn, nhưng tôi không biết điều đó có đúng không.
Vì vậy, từ khi còn nhỏ tôi luôn gọi các phần sushi bình thường để tránh tôm và sò điệp.
Tuy nhiên, sự khéo léo của nhà hàng lại được thể hiện thông qua các món cuộn bởi rong biển.
Kỹ năng chuẩn để làm được món sushi chính thống chính là từ lớp vỏ nhỏ đó.
Nó không phải là gót chân của Achilles, nhưng có một khuyết điểm cũng không tệ.
Không cần lo lắng về những khuyết điểm tiềm ẩn của tôi nữa.
Bây giờ tôi thích tất cả chúng và ăn một cách rất rất ngon lành.
Không có thuốc, cũng không có cách chữa trị.
Chỉ là tôi ngày càng già đi và thần kinh của tôi ngày càng chai lì hơn.
Thật dáng thương, nhưng thay vào đó, khi uống rượu tôi nhanh chóng trở nên buồn ngủ và có thể ngủ ngay tại chỗ.
Khi còn trẻ, tôi có thể uống nó như nước lã.
Nhưng Khi già đi, cảm nhận sẽ trở nên chậm lại.
Con người rồi cũng sẽ thay đổi.
Tôi bắt đầu chấp nhận sự phi lý của thế giới như tác phẩm của một vị thần ngu dốt.
Cũng có thể chỉ là do tôi đã bỏ cuộc.
Và cái chết không còn đáng sợ như trước nữa.
Mỗi ngày đều cảm thấy cuộc sống khó khăn.
Có lẽ đây cũng chỉ là quy luật của tự nhiên, sự bảo vệ của Chúa, sự cứu rỗi của Chúa.
Lý do tôi nghĩ về cái chết là bởi vì tôi cảm nhận được rằng phải sống dựa vào sự chăm sóc của người khác.
Hôm nay, tôi sẽ xem cả Takarazuka và Kabuki.
Tham gia vào bữa tiệc xem kịch của nhân viên.
Ngày xưa, tôi thậm chí sẽ một mình đi xem một buổi biểu diễn vào cuối tuần.
Bây giờ tôi với nhân viên là một nên tôi sẽ đi cùng với họ.
May thay tôi thực sự có thể đi.
Nếu không đi được tôi chỉ có thể xem nó trên TV.
Nhờ có các nhân viên, tôi có thể đến nhà hát và cảm động với mọi người.
Tôi thực sự nghĩ rằng tôi có thể sống là nhờ có mọi người.
Hôm nay cảm ơn tất cả mọi người.