Vấn đề hợp tác của thủ đô Tokyo rất phức tạp.
Ngay cả khi thuế được sử dụng cho ngân sách phúc lợi thì cũng không ai có thể sử dụng nó một cách chính xác.
Cho dù có ngân sách nhưng lại không biết việc quản lý, thì chỉ đành phân bổ ngân sách cho những người hoặc đoàn thể làm việc đó.
Nhiều giám lãnh đạo đã nói rằng nếu họ nhận được nó thì dù sử dụng vào việc gì cũng chẳng sao.
Nông nghiệp, du lịch, phúc lợi.
Với lý do là các chuyến đi kiểm tra, các cuộc họp cho các quan chức và ủy viên sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền vào việc ăn uống và khách sạn.
Tôi nghĩ đó là cần thiết, nhưng thực tế có vẻ đã sử dụng quá mức cần thiết.
Các công ty cổ phần cũng có chi phí giải trí, không chỉ chi phí tiếp khách giữa các đối tác kinh doanh, mà các công ty lớn cũng cần nhiều chi phí giải trí trong nội bộ công ty.
Những thói quen kinh tế của Nhật Bản hẳn đã đầu độc cách các tập đoàn công tiêu tiền của họ.
Thu nhập cá nhân không mấy dư dả, nhưng cũng không thể cắt giảm tiền cho các hoạt dộng giao tiếp xã hội.
Đối với những người làm công ăn lương thì việc phát sinh các chi phí xã giao là việc đương nhiên
Nhưng vốn dĩ thì thu nhập của các cá nhân cũng chẳng dư dả gì.
Chắc hẳn có rất nhiều người trên thế giới đã thành công trong kinh doanh và trở nên giàu có.
Là một con người, không có công việc nào khiến tôi hạnh phúc hơn là giúp đỡ những người gặp khó khăn bằng tiền của mình.
Bằng mọi cách, đừng phó mặc cho người khác, đừng dựa vào các tổ chức và hãy cố gắng tự mình tham gia vào các hoạt động xã hội dựa trên con mắt và phán đoán của chính mình.
Nếu bạn nói rằng bạn không biết và không có tiền, tôi sẽ chỉ đường cho bạn.
Và sẽ không lấy tiền.