Để đảm bảo đủ giường bệnh do dịch corona, những giường bệnh được để trống cũng được nhà nước trả phí đảm bảo.
Tuy nhiên việc đó lại bị chỉ trích là lãng phí.
Quả thật kết quả là đúng như vậy.
Tuy nhiên suy nghĩ muốn để sẳn giường trống đề phòng đến lúc cần cũng là việc đương nhiên.
Nhưng trong thực tế chính sách này không ổn thỏa.
Kết quả là làm lãng phí các khoản trợ cấp.
Trước đây, cũng đã có những khoản trợ cấp cho các bệnh viện khu vực cho những giường không sử dụng, nhưng cuối cùng lại dẫn đến việc các dãy phòng bệnh không sử dụng cứ tiếp diễn.
Chính vì thế ngay cả các bệnh viện nổi tiếng cũng không thể tăng số giường.
Tôi nghĩ vấn đề là Corona có 2 loại nên chính phủ đã cố gắng kiểm soát việc nhập viện.
Như bạn đã biết trong thời buổi kinh tế tự do, việc trung tâm y tế công cộng và chính phủ sẽ nhanh chóng nắm bắt nhu cầu giường bệnh để có những sắp xếp phù hợp là không thực tế.
Số lượng trẻ em học tiểu học có lẽ là lĩnh vực duy nhất mà chính phủ có thể dự đoán và quản lý các dịch vụ hành chính.
Năm năm nữa, số lượng học sinh lớp 1 có thể được dự đoán một cách chắc chắn.
Chuẩn bị sẳn số phòng học sẽ không để lãng phí.
Nhưng nhu cầu y tế thay đổi nhanh đến mức không ai có thể đoán trước được.
Không có lựa chọn nào khác ngoài việc để nó diễn ra một cách tự nhiên
Ngay cả khi chúng ta đảm bảo số giường trống cho trường hợp khẩn cấp, chúng ta nên làm gì với nguồn nhân lực bác sĩ và y tá?
Chúng ta không thể để nhân viên y tế ở nhà và chờ.
Nhân viên y tế không thể duy trì và cải thiện kỹ năng của họ trừ khi họ làm việc ngày đêm trên tuyến đầu.
Tinh thần đồng đội cũng khó có thể duy trì
Ngay cả khi bạn một con tàu trống có thể nổi trên mặt nước,nhưng nếu không có các thành viên phi hành đoàn xuất sắc được tuyển dụng và đào tạo liên tục thì con tàu sẽ không thể di chuyển.
Đội cứu hỏa và các chiến binh cũng không ngừng huấn luyện hàng ngày.
Sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không bảo vệ cả chiếc hộp và người.
Ba mươi năm trước, tại một bệnh viện cấp cứu 77 giường ở Ginza.
Trong đó có 17 giường là phòng riêng.
Một công ty lớn ở Ginza đã yêu cầu dành một phòng đặc biệt cho các giám đốc của mình.
Để riêng 1 phòng trống cho công ty đó.
Tiền phòng sẽ được trả hàng tháng như một khoản phí tư vấn.
Gần 200 triệu cho 1 tháng.
Tôi đã phân vân nhưng cuối cùng đã từ chối.
Là một bệnh viện cấp cứu vừa và nhỏ, tôi muốn phòng đặc biệt đó được hoạt động hết công suất.
Mỗi khi nghĩ về các hợp đồng kiểm tra sứuc khỏe và khám tổng quát của các công ty là tôi lại boăn khoăn.
Thật khó để dung hòa lý thuyết về việc sử dụng các nguồn lực y tế một cách không lãng phí và phải đảm bảo đề phòng cho các trường hợp khẩn cấp.
Các chuyên gia không ngừng làm việc cả ngày lẫn đêm để cải thiện kỹ năng của họ.
Tôi nghĩ ý kiến thay đổi cách làm việc và đảm bảo giường bệnh không phù hợp với thế giới này.
Mặc dù tôi cũng không nghĩ ý kiến của mình là đúng.