Mỗi ngày đều giống như ngày đầu tiên

Mỗi ngày đều giống như ngày đầu tiên

Khi tôi còn trẻ tôi thường đến một rạp hát nhỏ ở Shinjuku, và cũng hay đến một quán bar nơi các diễn viên thường hay lui tới.
Tuy nhiên ngày đầu tiên và cuối cùng của năm là lần cuối cùng.
Các vở kịch là hoàn toàn khác nhau.
Diễn xuất cũng ngày càng phát triển và biến đổi.
Chíh trong quá trình đó các diễn viên cũng dần phát triển.
Vào ngày đầu tiên, hoa ,rượu và những lời cổ vũ được gửi đến để khích lệ.
Vào ngày cuối cùng vừa khóc vừa cười và uống rượu suốt đêm.
Không giống như một bộ phim, bạn không xem tác phẩm mà xem các diễn viên và trải nghiệm năng lực của các diễn viên.
Gần đây, có những rạp mà bạn có thể cảm thấy âm thanh lớn và rung trong phim, nhưng nếu bạn muốn trải nghiệm điều đó một cách chân thật, hãy đến nhà hát hoặc sân khấu kịch.
Bạn có thể cảm nhận được hơi thở của một diễn viên đầy nhiệt huyết một cách sinh động.
Rạp chiếu phim là một không gian vũ trụ nơi một linh hồn ngồi thiền một cách đơn độc.
Cho dù bạn xem một bộ phim bao nhiêu lần, nó vẫn không thay đổi.
Nhưng khán giả đang xem sẽ thay đổi.
Vô số lần suốt nhiều năm.
Đồng cảm và tự mình trải nghiệm cuộc sống của nhân vật chính.
Sau mỗi lần như thế, bản thân khán giả cũng trở nên trưởng thành hơn.
Cảm tính của con người là thứ được mài dũa theo thời gian.
Chính vì suy nghĩ đó nên tôi đi xem phim.
Việc xây dựng cơ sở vật chất tại Koyama Group đều rất ấn tượng.
Nếu như trong phim thì nó giống như một khách sạn lớn.
Một bộ phim với sự xuất hiệnn của nhiều nhân vật được miêu tả đồng thời.
Việc xây dựng cơ sở vật chất của Koyama Group là một câu chuyện về cuộc đời về niềm đam mê của nhiều nhân viên Koyama.
Kịch tính từ khâu chuẩn bị cho đến mở màn.
Bộ phim về một nhóm đã có một loạt các vấn đề kể từ khi bắt đầu.
Bộ phim của bệnh nhân, khách hàng và gia đình.
Một câu chuyện đầy tính nhân văn, hot mà mãi không chán.
Mỗi ngày đều giống như ngày đầu tiên đi làm.
Cảm giác lo lắng, đam mê và xúc cảm về ngày đầu tiên mở ra sân khấu.
Có thể nói sự lo lắng và sứ mệnh đó vẫn luôn trực trào từ ngày đầu tiên lên sân khấu.
Tuy nhiên, với mắt một người đã có tuổi như tôi thì mỗi ngày đều giống như ngày cuối cùng,và cũng có thể là giai đoạn cuối cùng của cuộc đời.
Tôi đón buổi sáng với nhận thức đó và thức dậy và đi làm.
Cuốn nhật ký này cũng là một cách giãy bày tâm tư mỗi ngày, một tuyên bố và cũng là một bức thư tuyệt mệnh.
Kể từ khi dịch Corona, tôi đã không còn cảm thấy thích thú vào ngày đầu năm mới.