Nhật ký Koyama Ginza  10/12    Trao đổi về cuộc sống đêm khuya

Nhật ký Koyama Ginza  10/12    Trao đổi về cuộc sống đêm khuya

Vào nửa đêm, tôi gọi điện thoại cho em gái, nhân viên điều hành cấp cao.

Vào nửa đêm mà vẫn nghe điện thoại của tôi là em gái và nhân viên điều hành cấp cao nhất định.

Tôi biết là rất phiền hà, nhưng với mối quan hệ lâu năm, sẽ có người đặc biệt chấp nhận cho tôi.

Quả nhiên là có nhiều y tá.

Mọi người đều có mối quan hệ thân thiết như anh chị em.

Có lẽ chỉ mỗi tôi nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn thoải mái nhận sự chiều chuộng ấy.

Tôi than thở về những băn khoăn trong cuộc đời, về tương lai của Koyama Group, về sự khó khăn khi sức khỏe thể chất và tinh thần đang ngày một sa sút.

Những than thở, muộn phiền của ông già vào đêm khuya.

Những điều đó được lắng nghe như là chuyên gia tư vấn tâm lý.

Tôi là bệnh nhân hoặc là em bé.

Tôi được khích lệ, động viên, được giúp đỡ để không bị xuống dốc tinh thần.

Gần đây tôi có thêm nhiều trăn trở.

Tôi trao đổi với các nhân viên về cuộc sống, sống trong cảm giác đau khổ, cảm giác cô đơn.

Tôi không có con cháu.

Vì thế tôi thực sự hạnh phúc và ghen tị với những bức ảnh hay những câu chuyện về con cái của nhân viên.

Không phải là tôi muốn nhận một đứa trẻ làm con nuôi, mà tôi muốn một người mẹ sẽ nhận nuôi tôi.

Một ông già không đáng yêu chút nào muốn nhận được sự chăm sóc như của người mẹ.

Việc đó thật ích kỷ nhỉ.

Nhưng có những lúc tôi cảm thấy cô đơn đến vậy.

Kết hôn, rồi xây nhà, rồi nuôi dạy con cái.

Trở thành một gia đình, người trưởng thành.

Yasunari không thể làm điều đó, nên là chỉ là một nửa người trưởng thành.

Mẹ tôi vẫn thường nói thế.

Nếu đúng như vậy, tôi có thể cảm nhận được điều đó trong những ngày này.

Kết quả trên máy đo nồng độ Oxi trong máu  97・97・97

Đường trong máu 119   Nhiệt độ cơ thể 36,8 độ

Ngưởi không hiếu thảo với cha mẹ  Đại diện Koyama Yasunari