Hôm nay là ngày mà mỗi tháng báo sẽ ngưng phát hành một ngày.
Tôi ngồi trên giường đọc bài báo được đăng lúc 2:30 trên iPad và lấy nó làm chủ đề cho nhật ký của mình.
Đáng ngạc nhiên là nhiều ý tưởng lại xuất phát từ những vấn đề thời sự.
Gần đây, các của hành báo đóng cửa vào các ngày thứ Hai giữa tháng.
Đặc trưng của Nhật Bản là tất cả các công ty báo chí đều có một kỳ nghỉ cùng lúc.
Các khu mua sắm hay các bệnh viện cũng thế đều cùng nghỉ vào một ngày.
Tôi nghĩ nếu thay đổi ngày hoặc thứ khác trong tuần thì sẽ tốt hơn nhưng điều đó không xảy ra.
Khi tôi nói hôm nay nghỉ, một số người có thể hiểu nhầm rằng hôm đó tôi kiên rượu, nhưng thực nhiều năm trước tôi với các bác sỹ trong bệnh viện đã thành lập một câu lạc bộ “cấm rượu” để không chỉ gan mà cơ thể cũng được thanh lọc.
Nói đến những bộ phận khác thì hiện tại tôi đang bị đau răng và nhức đầu.
Trong những năm cuối đời, bố tôi đã phàn nàn rằng ông ấy không thể ngủ được và ông ấy mệt mỏi.
Lúc đó tôi không hiểu, nhưng bây giờ thì tôi hiểu.
Cuộc sống thật mệt mỏi, tôi không biết điều gì là vui vẻ hay điều gì khiến tôi hạnh phúc.
Có những đêm tôi bị cuốn vào cơn mê như vậy.
Ban ngày tôi luôn bận rộn trong công việc nên không có thời gian mà nghĩ đến những chuyện vặt vãnh như thế.
Các bệnh viện và viện dưỡng lão đều không có ngày nghỉ.
Bởi vì sự sống vốn không có sự gián đoạn
Nhưng tôi cũng cần một ngày nghỉ ngơi để kìm nén cảm xúc.
Tôi nghĩ đó là khi ở rạp chiếu phim và viện bảo tàng.
Tôi có một người bạn cũ là bác sĩ, người đã mời tôi leo núi Phú Sĩ cùng anh ấy hàng năm.
Nhưng bây giờ người đó đã không còn nữa.
Thật tốt nếu được gặp anh ấy dù chỉ một lần.
Ước mơ tạo ra một khu cắm trại phúc lợi, nơi các bà mẹ và trẻ em có thể tận hưởng bản thân mình có lẽ cũng là mong muốn của của thâm tâm tôi.
Nó sẽ lại tiếp tục vào thứ hai tới, không biết chừng nội tâm tôi sẽ lại trở nên nồng cháy.