Nhật ký Koyama Ginza 15/8     Kịch sôi nổi, phim trầm tĩnh

Nhật ký Koyama Ginza 15/8     Kịch sôi nổi, phim trầm tĩnh

Chúng tôi tiếp tục tổ chức các buổi xem kịch cho các nhân viên ở Ginza.

Tôi đã xem nhạc kịch hai lần ở Minato.

Cùng một vở kịch.

Cho tới giờ, tôi đã xem hầu hết các vở kịch của đoàn kịch đó nhưng đã vài năm kể từ khi có dịch Covid.

Vở nhạc kịch đầu tiên tôi xem trong đời là Oliver của đoàn kịch của Anh khi tôi học lớp 2.

Tôi không thích nhưng mẹ đã cố kéo tôi tới xem.

Thế nhưng khi vở kịch bắt đầu, tôi bị cuốn vào sức nóng của sân khấu, và tôi không thể rời mắt một giây phút nào.

Tôi ngồi hàng ghế thứ 2, và tôi cảm nhận được hơi thở, độ rung của sân khấu.

Tới bây giờ tôi vẫn có thể nhớ được cảnh lúc đó.

Tới bây giờ, tôi vẫn có thể nhớ được khuôn mặt nhìn nghiêng của mẹ tôi ngồi ghế bên cạnh, đang say sưa xem buổi biểu diễn.

Tôi có thể nhớ tất cả các vở kịch và bộ phim đã xem với mẹ khi còn nhỏ.

Sau đó là bộ phim Mary Poppins, Sound of Music (Giai điệu hạnh phúc).

Nhưng tôi không nhớ chính xác tôi xem West Side Story (Câu chuyện phía Tây) khi nào.

Có lẽ tôi đã đi xem một mình.

Tôi vẫn nhớ tấm áp phích thế nào.

Có lẽ là xem trên TV đầu tiên.

Lần thứ 2 đi xem kịch này, mức độ cảm xúc và mức độđồng cảm khác khá nhiều.

Thế giới nhìn thấy được sẽ thay đổi tùy thuộc vào chỗngồi.

Các diễn viên mình nhìn thấy cũng khác.

Các bài hát và điệu nhảy của diễn viên hơi khác một chút.

Đều là buổi biểu diễn trực tiếp nên điều đó là đương nhiên.

Nhưng ở lần xem thứ 2 này, lúc kết thúc tất cả khán giảđều đứng dậy vỗ tay hoan hô.

Cảm xúc thăng hoa của diễn viên hòa cùng với người hâm mộ.

Cảm giác trên sân khấu và dưới hàng ghế khán giả cùng hòa làm một thật dễ chịu.

Kịch là giọng nói trực tiếp của diễn viên làm lay động trái tim của khán giả.

Giống với Opera.

Tôi cảm nhận được sức hút mãnh liệt của diễn viên.

Mặt khác, điện ảnh là một nghệ thuật toàn diện.

Hiệu ứng của góc quay hay biên tập là rất nhiều.

Nếu so sánh thì điện ảnh là một phương tiện trầm tĩnh.

Người đang xem nhìn nhận 1 cách khách quan.

Bản thân mình an toàn.

Nhưng mà khán giả đến xem kịch không an toàn.

Bị thu hút bởi sức hút của của diễn viên đang trực tiếp biểu diễn trên sân khấu.

Nó tạo ra cảm giác khán giả và diễn viên hòa làm một.

Nó trở thành không gian thời gian hưng phấn, sôi nổi.

Các cơ sở của Koyama là nhà hát, sân khấu.

Khán giả là bệnh nhân, người cao tuổi và gia đình của họ, và trẻ em mẫu giáo.

Diễn viên là người làm việc ở đó, là các nhân viên, là chính bạn.

Tôi là nhà sản xuất kiêm chủ nhà hát.

Hôm nay tôi cũng muốn tất cả khán giả trong rạp đều hưng phấn, sôi nổi.

Kết quả trên máy đo nồng độ Oxi trong máu sáng nay 99・99・99

Đường trong máu  157   Nhiệt độ cơ thể  36,3 độ

Aladdin và cây đèn thần đã già    Đại diện Koyama Yasunari