Nhật ký Koyama Ginza 14/6    Mùa dưa lưới

Nhật ký Koyama Ginza 14/6    Mùa dưa lưới

Tôi đang sống trong một cuộc sống nhân tạo, xa rời thiên nhiên.

Cũng có thể nhận ra thời tiết bốn mùa trong các món ăn tại nhà hàng Nhật cao cấp (ryoutei).

Tôi cũng không biết tên của hoa và cây.

Nếu hoa chưa nở thì cũng không thể phân biệt được hoa đào hay hoa mơ.

Tôi chỉ có kiến thức thông qua sách báo hay video.

Tôi nghĩ vẻ đẹp tuyệt vời của thiên nhiên xa rời con người.

Vì vậy, khi đã quen với phong cảnh, điều kiện tự nhiên của các vùng trong đất nước Nhật Bản, tôi mang nỗi nhớ nhung và trân trọng trong tim mình.

Nơi nào cũng là quê hương trong trái tim tôi.

Tôi nghĩ món ăn ngon đến từ những nguyên liệu tốt theo mùa.

Khi được đi đến các cơ sở trên khắp cả nước, tôi rất vui khi được cùng các nhân viên thưởng thức ẩm thực địa phương.

Đương nhiên, có cả rượu nữa.

Cho đến thời điểm đó, tôi say mê các loại rượu phương Tây như rượu Brandy, rượu Whisky và cocktail.

Quanh năm, mùa hè cũng như mùa đông, tôi pha loãng rượu với nước, nó đã trở thành nhiên liệu của tôi.

Việc khẩu vị của tôi thay đổi thành rượu sake và đồnhắm cũng là nhờ công việc của Koyama.

Những năm gần đây, tôi không uống rượu, mà trở thành nhà phê bình của Ginger Ale.

Gần đây, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng loại bia không cồn mà trước đây tôi ghét có hương bị khá ngon khi tôi uống nó ở một nhà hàng.

Nó không đắng.

Êm ái trôi qua cổ họng.

Tôi say sưa với đồ ăn, cuộc trò chuyện, bầu không khí của nhà hàng trong khách sạn mới, và rồi tôi cảm thấy ngà ngà say.

Trong bánh mì của khách sạn không có cảm giác về thời tiết.

Khi tôi thưởng thức cơm mới nấu từ gạo mới thu hoạch của địa phương và nước tự nhiên tại cơ sở củaKoyama, tôi đã cảm động khi nghĩ rằng cơm ngon màmọi người vẫn nói tới chính là như thế này.

Các cơ sở vùng Kanto của Koyama sử dụng gạo Tohoku.

Người già nhạy cảm với mùi vị của cơm.

Tôi cũng được cho biết rằng một nửa hương vị của cơm đến từ độ ngon của nước tại địa phương.

Cũng giống như người nấu rượu sake.

Hôm qua, tại văn phòng trụ sở chính, tôi đã được đãi một quả dưa lưới.

Dưa Tottori ( tên một tỉnh của Nhật Bản) quen thuộc hàng năm.

Tôi được trường mẫu giáo và các cơ sở hỗ trợ mẹ đơn thân của Koyama trên cả nước tiếp đãi, nhân viên ở trụsở chính cũng được thưởng thức.

Từ từ thưởng thức miếng dưa được để trong cốc giấy.

Là miếng dưa nhỏ thôi, tôi đã kìm nén sau khi nghĩ tới lượng đường trong máu.

Tháng 6 là tháng dưa lưới.

Tôi nhớ đến khung cảnh cánh đồng dưa ở Tottori.

Nhà kính trồng dưa lưới được cha của một nhân viên tại Tottori một mình canh tác.

Tôi nhớ đến khuôn mặt của chú và khuôn mặt của đứa trẻ mẫu giáo rất vui vẻ.

Tôi rất vui nếu đọng lại trong kí ức của em bé như làông già dưa lưới ở Ginza.

Tôi có một mong muốn.

Mùa báo cáo quyết toán tài chính hằng năm lên hội đồng quản trị đã kết thúc.

Một nửa của năm đã kết thúc.

Hôm nay có cuộc họp về ý tưởng cho việc thiết kếtrường mẫu giáo mới.

Từ trường mẫu giáo cho đến viện dưỡng lão.

Công việc của Koyama kết nối ba thế hệ.

Vì vậy, tôi nghĩ công việc của Koyama là bảo vệ và làm phong phú cho cuộc sống con người

Một ngôi nhà bảo vệ cuộc sống.

Các nhân viên làm cho cuộc sống thêm vui vẻ.

Thành phố nơi mọi người sinh sống.

Đó là cơ sở, bệnh viện của Koyama.

Tôi cũng sống ở đó và già đi.

Tôi muốn cảm ơn vì cuộc sống hạnh phúc.

Đại sứ dưa lưới   Đại diện  Koyama Yasunari